Vào trang facebook Hoàng Quốc Quyền (giám đốc dự án trường Hy Vọng – FPT), thấy lá thư của em Nguyễn Thiện Minh, học trò khóa 1 của trường Hy Vọng kể về bi kịch gia đình mình trong những ngày tháng Sài Gòn bị phong tỏa vì đại dịch Covid-19. Đọc mà xót cho một thân phận người! Được sự đồng ý của ông Quyền, Di Động Việt Nam xin đăng nguyên văn (chỉ sửa vài lỗi chính tả) bức thư trên.
“Thầy ơi! Hôm nay thầy cho con được nói thầy nhé. Trong lòng con nó cứ lan man mà con chẳng gọi được tên thầy ạ. Nhiều hôm con thấy mình mọi thứ lẫn lộn thầy ạ.
Thầy ơi! Có hôm con muốn được ôm, có hôm con muốn được mắng, có hôm con lại muốn thấy thầy phòng xe vù vù…

Thầy ơi! Có hôm con thích đi đâu đó mà con chẳng biết được đi đâu thầy ạ.
Thầy ơi! Có hôm con chẳng ngủ được vì tiếng còi xe cứu thương. Đến giờ vẫn là điều con sợ nhất trong mỗi giấc ngủ. Ba lần tiếng còi xe đến nhà con, là ba lần con chia tay vĩnh viễn mọi người trong nhà, con đã có những tháng ngày một mình trong ngôi nhà quận 4 Sài Gòn. Giờ con đã có một ngôi nhà mới Hy Vọng với nhiều điều chờ con thầy ạ.
Thầy ơi! Giờ con chẳng sợ gì thầy ạ. Chỉ sợ mỗi không học được thật giỏi thôi. Mẹ con đã trút hơi thở cuối cùng trên tay em đấy thầy. Lúc đó cả hai mẹ con em cố gắng để thở, mẹ em đã không thể thở nổi và đã tắt hơi thở cuối cùng trên tay em. Giờ em vẫn nhớ như in cảm giác đó. Hôm nay lần đầu tiên em nói cho thầy nghe. Con thấy hạnh phúc và hiểu điều thiêng liêng đó thầy ạ.

Thầy! Con kể thầy nghe. Lúc bố con mất, chỉ bảo con đúng một câu: chăm mẹ và em thay bố. Rồi bố con tắt thở và mắt chẳng nhắm được thầy ạ. Mãi sau bố con mới nhắm mắt.
Thầy! Em con đã được 1 tuổi thầy ạ. Con cứ nhìn em lại nhớ mẹ. Lúc đó cả nhà con đang cố gắng thở, bác sỹ bảo bố con phải quyết định bây giờ cứu mẹ hay cứu em con. Bố con bảo cứu cả hai. Nhưng rồi mổ đưa được em con ra thì mẹ con không thể thở được nữa và mất luôn sau đó thầy ạ. Con biết thay bỉm cho em, con biết pha sữa và ru em ngủ suốt thời gian qua.
Con đến trường gặp em Q và hoàn cảnh em ấy cũng như con. Con thương em ấy quá thầy ạ. Em ấy bảo với con là: anh đừng nói tới từ mẹ nhé. Mẹ em chết rồi con đâu nữa! Nên anh không được nói đến từ đó.
Cùng nỗi đau sẽ dễ cảm thông và dễ chia sẻ và cả yêu thương.

Thưa thầy! Mỗi lần con nhìn thấy thằng em con nó ngồi cái ghế mẹ con hay ngồi là con không chịu được ạ. Nên con đã ném cái ghế đó đi rồi để con đỡ buồn và khó chịu ạ.
Thầy ơi! Con mang cái gối của ba con ra đây để con ngủ cho ngon thầy ạ. Mà con được dùng đúng không thầy? Con chỉ cần cái gối đó là con an tâm và ngủ rồi thầy ạ.
Rồi còn bao điều các con đã chia sẻ với thầy, bao nhiêu dự định mà vẫn chưa kịp thực hiện như: đi chơi Phú Quốc, đi Huế, Đi Hà Nội …

Rồi cả những lời hứa về thăm quê nội, quê ngoại cũng chưa kịp thực hiện.
Rồi cả những lời hứa đi khám chân, đi mua đồ hay cả những phần thưởng khi các con vào lớp 10.
Những lời hứa, những kế hoạch và cả những lời chào tạm biệt vội vàng, hay những cuộc điện thoại tắt ngóm sau những ngày ra khỏi nhà. Đều là những điều day dứt, tiếc nuối và cả những bâng khuâng”.
Cuối lá thư của em Thiện Minh, ông Hoàng Quốc Quyền, giám đốc dự án trường Hy Vọng viết thêm:
“Ngôi trường Hy vọng, thầy và các con sẽ viết tiếp những điều dở dang đó nhé và hãy giữ thật đẹp, thật trong sáng những điều các con đã chia sẻ với thầy và hành trình các con đi là những kỷ niệm đẹp của ba, của mẹ để cùng với những nỗ lực, cố gắng của các con trên hành trình viết tiếp Hy Vọng cho ngày mai. Thầy cảm ơn các con với những cái nắm tay, những cái ôm và cả những điều nho nhỏ hàng ngày để các thầy cô ngôi trường Hy Vọng thêm Hy Vọng, thêm vững tin vào việc gieo hạt sẽ nảy những mầm xanh và đơm hoa kết quả trong những năm tới”.
